Trưa hôm sau, mẹ Thụ đang ngồi đun cám lợn, Thụ chạy đến gần nằm ngửa trong lòng, hai tay ôm ghì lấy cổ mẹ:
- Mẹ à, ngày mai mẹ phải mua sách cho con đi học.
Bà mẹ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng mẹ nói:
- Bao giờ con lớn bằng anh Ngạn, mẹ khắc mua sách cho con đi học.
Thụ lắc đầu quầy quậy, mẹ đặt Thụ xuống sàn, bảo:
- Thế thì con đi hỏi bố ấy! Bố bằng lòng là mẹ bằng lòng.
Thụ xốc lại quần, lon ton chạy đến chỗ bố đang đẽo rìu ngoài sàn nhà. Níu áo bố, Thụ vòi:
- Bố mua cuốn sách cho con đi học như anh Ngạn nhá!
Ông Lan - Bố thụ - nghe con nói còn ngạc nhiên hơn cả mẹ Thụ: một đứa trẻ lên sáu tuổi, chùi mũi còn dây đầy ra hai má, lại cứ khăng khăng vòi bố mẹ cho đi học!
Ông bế Thụ đặt ngồi lên đùi, gặng hỏi:
- Ai xui con thế?
Thụ móc tờ giấy có chữ a, chữ b, chữ c khoe với bố:
- Con phải vòi mãi anh Ngạn mới dạy cho đấy. Con thuộc hết chữ anh Ngạn rồi, bây giờ chẳng có thêm chữ nào để học nữa. Bố cho con đi học nhá!
Ông Lan không nén được niềm vui, bế xốc Thụ lên cao đi khắp nhà. Vừa đi ông vừa hát một điệu then. Thụ nằm im trong đôi cánh tay vạm vỡ của bố, mắt lim dim lắng nghe...
Năm ấy, Thụ chưa đủ tuổi đến trường. Chiều con, ông Lan lần ra chợ Đồng Đăng mua cho con một quyển học vần quốc ngữ và hai quyển vở trắng tinh. Ông nhờ người biết chữ trong làng bày cho Thụ học. Và chỉ hơn một tháng sau, Thụ đã biết đọc đánh vần.
Người đầu tiên sửng sốt trước việc Thụ viết chữ là Ngạn. Hôm đó sang nhà bác chơi, thấy quyển "Quốc văn giáo khoa thư" của anh trên bàn, Thụ giở ngay bài đầu, vừa đánh vần vừa đọc. Ngạn cứ tròn xoe mắt nhìn Thụ hỏi, như thể không còn tin vào mắt mình nữa:
- Mày biết chữ thật rồi đấy hở Thụ?
Hai mùa hồi nữa ra hoa. Thụ vừa đủ tuổi được vào trường. Thụ học mỗi ngày một giỏi, như bông hoa hồi mỗi ngày một thơm. Chỉ ít lâu sau, Thụ đã trở thành một trong những cậu học trò giỏi nhất của trường làng.
Tác giả: Hoàng Trung Thu
Đăng nhận xét