Tèo tàng cách mệnh (Con đường cách mệnh)

CON ĐƯỜNG CÁCH MỆNH

(Tèo tàng cách mệnh) 

Thời gian sáng tác: Những năm 1938 - 1940


Gửi thơ đi ngỏ cùng chúng bạn

Sống ở đời lắm nỗi phiền hà

Nói cái xa xôi ta không hiểu

Ta sẽ kể về đất Việt Nam

Nguyên đất Việt Nam có ba kỳ

Còn cả nước Lào với Cao Miên

Đông Dương hợp lại gồm năm xứ

Hai mươi triệu người không lẻ loi

Đất nước Việt Nam ta rộng lắm

Không tin hãy đến Bắc Giang xem

Bắc Giang ruộng nương nhiều vô kể

Không một quả đồi đứng giữa đồng 

Bên phải thông đi giáp Sơn Tây

Bên trái ngược về giáp Lạng Sơn

Nói đến địa chủ thật độc ác

Đá chết chị Nà Liềm lúc có mang

Nghĩ phận đàn bà thật không đáng

Bị chết lăn lóc giữa đồng không

Với tay cũng không chạm đất

Anh Khay mới làm đơn thưa kiện

Lên tận thống thống xứ nói lên câu

Hôm sau điệu được Kinh Dầu đến

Tiền bạc kèm theo biết bao nhiêu?

Nay ta người nghèo thật chẳng đáng

Chúng đó lộng quyền thật dã man

Ngẫm lại thấy đó thật chán ngán

Làm sao đây ta kết thành đoàn!

Sớm tối bảo ban vào tổ chức 

Đoàn kết nhau lại từ bên trong

Đấu tranh chống Pháp lẫn đế quốc

Cả bọn địa chủ liền đấu theo

Bởi vì phong kiến lộng quyền lắm

Toàn dùng vũ lực đè nén dân

Cớ sao người nghèo không cứu được?

Hãy cố ra sức tổ chức Đoàn

Cả đời người mình bị lao lực

Để chúng cướp đi mất Việt Nam

Ruộng nương cây quả chúng chiếm hết

Hầm mỏ cũng vơ vét sạch trơn

Công nhân ta, ngày hai hào rưỡi

Do bọn “lục lộ” quyền định đoạn

Tiền mong lĩnh về túi chúng cả

Mỗi ngày mới phát hai hào ba

Bị quỵt mỗi người hai xu rồi 

Bóc lột sương máu thật là oan

Núi rừng cây cỏ chúng bá chiếm

Dựng nhà đi xin không được phép

Người giàu có tiền đút lót quan

Thân phận người nghèo khó ngóc dậy!



Nước Pháp sắp sửa có loạn to

Sắp mộ thêm lính sang đánh thuê

Việt Nam không biết đâu mà kể

Trai tráng mọi người sẽ đi hết

Lấycả línhcũ lẫn tân binh

Đi chết thay chúng thật uổng phí

Lúc đầu chúng dụ dỗ sung sướng

Cho vợ đi theo cùng ở ăn

Về sau chồng vợ phải ly biệt

Đôi bên than khóc nỗi cơ hàn

Vợ nhắn chồng được mỗi một câu

“Biết đến bao giờ anh trở lại!”

Chồng mới đáp lời “Không can chi”

Đến nơi sẽ viết thư thăm hỏi

Nếu thật tôi được về đây

Mới thành gia thất như bè bạn.

Sang tới nước Pháp liền ra trận

Vợ ở quê nhà bủn rủn người

Có người nghe tin chồng đã chết

Công việc trong nhà không buồn lo

 Mạng người Việt Nam đáng kể chi?

Chúng ta lại quét đi lần tiếp lượt

Bởi ta còn thông hiểu, người ơi!

Ta truyền lại cho đời con đời cháu

Anh đi lính thuê thật không đáng

Chết vứt xuống biển nuôi cá voi

Bỏ vợ lẫn con ai nuôi nấng?

Lúc ấy mới thật lắm gian nan!

Có bà ngoại được nhờ đôi chút

Không có, thật ân hận suốt đời

Bởi đâu ta mới bị tan nát?

Đời người không được nói đôi câu

Chết đi mỗi người ở khác chốn

Con lớn không biết mộ cha đâu

Nếu là cách mệnh thành công đó

Giữ nước lòng ta mới sướng vui

Hiện giờ chúng nó đang cướp nước

Chúng phải vu ta cướp Việt Nam?

Ciòn người theo chúng làm chó săn

Mới là không hiểu chuyện đầu đuôi

Khắp xứ nơi nơi ta tổ chức

Mọi người mới chắc được cái thân

Súng đạn hiện giờ tuy có ít

Lời nói động viên - đứng một hàng!

Hạn chúng chiếm nước ta đã hết

Cả nước mọi người giác ngộ đi!

Tuổi già tuổi trẻ đều sôi nổi

Bốn phương ta tổ chức cả rồi

Chính Pháp mới là kẻ cướp nước

Mới là kẻ đến cướp Việt Nam

Trăm cay nghìn đắng ta phải chịu

Câu nào chúng nó cũng dối lừa

Vàng thoi bạc trắng đưa đi hết

Đem giấy sang dối người Việt Nam

Xem ra chúng bị thua trận

Vét sạch của cải cống nước người

Đến ngày cách mệng thành công đó

Thế giới biết tên tuổi Việt Nam

Nam nữ được bình quyền bình đẳng

Làm ăn có gì cùng bảo ban

Làm “quan” không kể ai to, nhỏ

Giàu nghèo ta cùng ngồi một hàng…!

Đăng bình luận

Mới hơn Cũ hơn